Nguyễn Hữu Sơn Trúc – cậu học sinh nhà HOLA đã chọn đi một hành trình apply lặng lẽ nhưng đầy nội lực – như chính con người em vậy.
“Em có ước mơ du học Mỹ từ đầu năm cấp 3. Chị gái là người truyền cảm hứng cho em.” Câu trả lời phỏng vấn với phóng viên vườn nhà HOLA ngắn gọn, đơn giản như chính cách Sơn Trúc luôn lựa chọn để biểu đạt bản thân. Trong ấn tượng của các anh chị tại HOLA, Trúc ban đầu không nổi bật ở khả năng ngôn ngữ linh hoạt, thành tích học tập quá ấn tượng (mà sau này em cũng đã đạt được), hay một đặc điểm độc đáo dễ nhận biết ngay từ đầu. Nhưng càng trò chuyện với em – như một quá trình nhìn xuống dưới tảng băng chìm – lại càng thấy chàng trai này rất đặc biệt.
Sơn Trúc học ở ngôi trường THPT Phan Đình Phùng nhưng em lại cùng một lúc tham gia các CLB và thậm chí giữ vai trò trưởng ban ở 3 ngôi trường khác nhau!!! Em không phải là người hoạt ngôn nói nhiều trong nhóm bạn apply tại HOLA, nhưng lại là thành viên tham gia đầy đủ nhất các hoạt động ngoại khóa mà anh chị gợi ý. Dù là hoạt động về dạy khoa học ứng dụng cho các bạn nhỏ cấp 2, hay dự án về bảo tồn giá trị văn hóa Hà Nội, Trúc luôn tham gia với tất cả tinh thần và sự cống hiến. Chính những trải nghiệm đó về sau đã được em đưa vào bài luận cá nhân và các bài luận phụ, lý giải hợp lý và đầy thuyết phục vì sao một chàng trai đam mê chuyên ngành Mechanical Engineering nhưng lại không hề khô khan và luôn có những ý tưởng sáng tạo. Chỉ sau một thời gian ngắn, Trúc đã thay đổi ấn tượng: vẫn là chàng trai kiệm lời nhưng không hề hướng nội; em sử dụng hành động thay cho lời nói. Và Trúc cũng là học sinh có sức bật ấn tượng nhất khi trong một thời gian ngắn em tăng điểm SAT từ 1410 lên 1510 chỉ với 01 lần thi duy nhất. “Mỗi năm, HOLA đều có những bạn học sinh đặc biệt như vậy: lowkey nhưng sức chiến đấu cực kỳ bền bỉ, và mỗi em lại có những màu sắc riêng biệt để tỏa sáng.”
Chia sẻ về khó khăn lớn nhất trong hành trình apply của mình, Trúc kể về những ngày miệt mài viết luận. Có lẽ, không chỉ riêng Trúc mà gần như tất cả học sinh tại HOLA đều chung nỗi niềm này. Từng có lúc Sơn Trúc viết gần 1000 chữ cho bài luận nhưng bị các anh chị cắt còn… 100 chữ; hay giữa “cơn bão” ôn SAT, thi IELTS, các bài kiểm tra trên lớp đã làm em không thể nghĩ ra một chữ nào cho deadline PS. Trúc chia sẻ: “Anh Bảo, anh Đạt đồng hành và giúp đỡ em rất nhiều trong quá trình viết PS, ngày nào em cũng qua HOLA để bàn luận ý tưởng luận với các anh chị rồi mới có thể tạo ra được một bài luận phù hợp nhất. Có lần em với anh Bảo hẹn nhau ra trung tâm vào sáng thứ Bảy rồi viết supp đến tận 10h đêm, khi đấy em thấy anh Bảo rất nhiệt tình, em còn được anh bao bữa trưa nữa”. Và giữa những chuỗi ngày viết luận, sửa bài, khủng hoảng với deadline, có một khoảnh khắc nhỏ mà Trúc vẫn nhớ mãi – không phải là lúc nhận kết quả, cũng chẳng phải khi hoàn thành xong một bài luận quan trọng – mà là một tối muộn cùng các bạn và anh chị cố vấn. Trúc nhớ lại: “Lúc đó là 10pm ngày 1/11 rồi và em vẫn còn kha khá bài Supp phải nộp. Em bảo các anh chị là sẽ về nhà viết nốt (dù lúc đó chính em cũng nghĩ sẽ khó mà kịp) nhưng anh Đạt lại quyết định đưa tất cả mấy đứa còn chưa xong như em ra Circle K để… đổi không khí. Và sau đó bọn em đã viết luận đến 23:59 rồi cùng ấn submit cho kịp deadline. Và sau này em mới biết cũng chính cửa hàng Circle K đó vào đúng một năm trước chị em cũng là người cuối cùng ấn submit hồ sơ. Vì chị em đỗ trường rất cao nên em cũng hy vọng sẽ “lấy vía” và có được một kết quả tốt”.
Trúc biết đến HOLA qua chị ruột Thảo Anh (là học sinh apply tại HOLA ngay trước Trúc một khóa và cô gái tài năng hiện đang theo học trường nghệ thuật số 1 tại Mỹ) – người không chỉ gieo mầm cho ước mơ du học từ những năm đầu cấp 3 – mà còn là người lặng lẽ đồng hành phía sau của em ấy. Có lẽ đây cũng một lý do giúp em hòa nhập nhanh hơn, “đốt cháy” giai đoạn về sự tin tưởng các anh chị HOLA khi chia sẻ các suy nghĩ cá nhân cũng như những dự định mong muốn về cuộc sống đại học sau này. Em thú nhận khi mới bắt đầu từng hơi ngại khi phải chia sẻ hay làm việc nhóm, nhưng chính sự tâm lý, tận tâm của các anh chị và sự đồng hành từ các bạn apply cùng khóa đã giúp em cảm nhận được không khí thân thiện, ấm áp. Và có lẽ sự ấm áp còn đến từ những bữa nấu mì indomie xúc xích của cả đội trước khi tiếp tục chạy deadline viết luận nữa!
Em chia sẻ: “Qua từng vòng nộp hồ sơ, từng lần viết – xóa – sửa – và bắt đầu lại, em hiểu rõ hơn về chính mình. Em không còn quá lo lắng về việc ‘chưa đủ giỏi’ hay ‘chưa đủ đặc biệt’, em dần học được cách miêu tả rõ ràng những mong muốn và suy nghĩ ở bên trong bản thân, và từ đó, kể câu chuyện cá nhân của mình một cách chân thật nhất.” Trải qua một hành trình dài, điều Trúc nhận lại không chỉ là kinh nghiệm nộp hồ sơ, mà là một hành trình nhìn sâu vào chính mình. Viết luận với Trúc không còn là một “nhiệm vụ apply” – mà là dịp để em lắng nghe bản thân, chạm tới những cảm xúc đôi khi đã quên, và nhìn thấy mình đã trưởng thành ra sao từ những điều bình dị nhất. Khi được hỏi vậy lời khuyên của em dành cho “đàn em” khóa sau apply là gì, thì theo Sơn Trúc đó là: “Các em hãy trải nghiệm thật nhiều, khám phá những điều mới bởi nó sẽ có ích trong việc khám phá màu sắc mới của bản thân. Và cứ viết thoải mái đi, sẽ có anh chị hướng dẫn tiếp!“